Đóng QC
TruyenSex3x.com > Đụ chị gái > Thằng Tâm – Quyển 1

Thằng Tâm – Quyển 1

Phần 117
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Xe đến, nó leo lên xe, nó có chút háo hức vì sắp được gặp An. Mất gần 7h nó mới lên đến Kotum. Lại bắt xe, rồi bắt xe ôm… nó đến được xã nơi An ở. Tâm hỏi đường, cũng hơi khó vì trời đã hơi tối. Cũng may, nó được 1 chú đang cưỡi công nông. Nhà chú gần rẫy nhà An.


– Cháu là bà con với nhà ông Mẫn à (Mẫn là bố An)

– Dạ, cháu trước là hàng xóm thôi.

– Thế cháu lên đây kiếm ăn hay làm gì.

– Dạ không. Cháu đang làm việc ở Đà Nẵng, cháu lên đây chơi thôi.

– À thế à, làm việc dưới đó là ngon rồi, chứ lên đây kiếm ăn mệt lắm. Cháu mà lên sớm mấy tháng, là dự tiệc cưới rồi.

– Cưới ai hả chú? Tâm chợt có linh cảm xấu.

– Cưới con An, con gái ông Mẫn chứ đâu. Đám cưới vui lắm, to nhất xã. Nhà chú rể giàu lắm, có cái rẫy to nhất Đak Hà đó.

Tâm nghe xong mà choáng váng. Nó lên đây thăm An, mà giờ An đã đi lấy chồng. An cũng không nói gì với nó cả.

– Cháu nhớ hình như con gái chú Mẫn tên là An phải không ạ. Con gái chú ý còn nhỏ tuổi mà chú.

– Đúng cái An rồi. Nhỏ gì, nó 19 hơn rồi. Tuổi đó ở đây đẻ con còn được rồi.

– Con gái chú ý hình như học giỏi mà. Chú ý còn định cho con học đại học, sao lại lấy chồng sớm thế chú.

– Ừ đúng rồi, con bé đó học giỏi nhất xã đó. Mà khổ, cha nó bị xơ gan, khả năng bị ung thư cao. Nhà nó chạy chữa cả năm, không ăn thua. Con An nó ưng thằng đó vì nhà nó giàu đó, nó cho tiền ông Mẫn chạy chữa đó.

Tâm thẫn thờ, mặc kệ chú công nông kể. Nó như mất hồn, cái đích sắp đến bỗng thành hư vô. Mãi đến khi chú công nông vỗ vai bảo đến nơi, nó mới chợt tỉnh. Tâm bần thần nhìn đồi núi phía trước, nhà An ở đó. Nhưng không có An, nó vào làm gì. Tâm cứ đứng đó mãi, khi mặt trời dần khuất. Nó không biết nên làm sao, đi vào hay đi về. Trời cũng tối, có khi nó phải ngủ ngoài trời đêm nay rồi. Nhưng đi vào thì lý do là gì, An cũng đi rồi.

Tâm mải ngẩn ngơ, không để ý hai người đang đi tới. Khi nó chợt nhận ra thì đã muộn. Ánh đèn pin chiếu làm nó hơi lóa, nhưng nó vẫn nhận ra thằng Thắng em An và… mẹ nàng.

– Cháu là… Tâm phải không.

– Vâng, cháu là Tâm. Cô có phải cô Hạnh vợ chú Mẫn không.

– Ừ cô đây. Mấy năm trước về quê cô cũng thoáng nhìn thấy cháu, mà giờ cháu còn khác hơn lúc đó.

– Cháu vẫn vậy mà cô, chắc do cao và đen hơn.

– Cháu vào nhà nhé, tối rồi.

– Cháu…

– Vào nhà đi, vào nhà nói chuyện.

Tâm lững thững đi theo sau lưng cô vào nhà. Nhà cô là nhà cấp 4, mái lợp tôn. Bên hông là cái bếp và nhà tắm. Tâm bước vào nhà, phía trước là bộ bàn trà phòng khách, kế là cái tủ kiêm bàn thờ. Trên bàn thờ là ảnh ông nội của An. Căn nhà cứ dài hun hút theo hình ống, chia làm 3 phòng dọc theo cái hành lang hẹp. Một người đàn ông tóc điểm bạc, khập khiễng đi ra từ phía sau bàn thờ. Đó là chú Thiện bố An. Nhìn ông ai nghĩ người đàn ông này hơn 40 chứ, mà phải là 50 – 60. Chú nhìn Tâm cười, hơi ái ngại. Chú lắc lắc đầu rồi ngồi xuống ghế. Cô Hạnh đỡ chú ngồi xuống.

– Cháu ngồi đi Tâm.

– Vâng ạ.

– Cháu lên đây từ sáng à.

– Không, cháu bắt xe từ Đà Nẵng ban sáng. Tìm đến được xã mình tầm 4h chiều.

– Ừ, lúc cô nhận được tin nhắn của cháu là 4h21. Cô bảo thằng Thắng đứng trông cửa xem cháu đến chưa.

– Cháu xin lỗi. Cháu lên chơi mà đường đột quá.

– Có gì đâu. Lâu lắm mới gặp người cùng quê. Chú vui lắm. Chú Thiện thều thào nói.

– Cháu nghe bảo chú bị ốm. Thế là chú bị sơ gan hay như thế nào ạ.

– Chú… khụ… khụ khụ…

– Thôi, anh để em nói cho. Cô đưa chú chén nước rồi cô nhìn nó hồi lâu. Cô thở dài một tiếng rồi nói:

– Chuyện của cháu và An cô cũng loáng thoáng biết. Thi thoảng cô cũng đọc được tin nhắn mà con An nó quên chưa xóa. Cô cũng nghĩ hai đứa trong sáng, mà sau 2 đứa có gì thì cô cũng không cấm cản. Cháu từ bé đã rất ngoan, cô biết. Sau cháu lên HN giúp đỡ gia đình cô cũng biết. Cô cũng mong 2 đứa có thể… Nhưng trời chả chiều người. Chú Thiện bố cái An tự dưng bị xơ gan. Người ta bảo chú uống rượu nhiều, cô cũng không biết có đúng không. Vì có ông Bê gần đây suốt ngày uống rượu, mà chả thấy ông ý xơ gan gì cả. Cả nhà từ đó lieu xiêu vì chú không lao động được mấy, cô phải đi làm là chính. Từ đầu năm nay chú chuyển thành ung thư gan. Gia đình có mỗi mấy sào đất rẫy, nếu bán đi cũng chỉ được một thời gian là hết. Cô có về quê định bán cái nhà đi, nhưng giấy tờ phức tạp, mấy cô chú cái An cũng không đồng ý, nên cô lại thôi. Tiền trong nhà dần hết, cứ phải vay mượn mà không trả được. Cái An cũng phải đi làm thêm ở tiệm cà phê. Một lần chồng bây giờ của nó đến quán đó bàn chuyện, thấy nó nên ưng. Nó không ưng, chắc nó vẫn đợi cháu. Nhưng nhà chả có gì, để cứu bố nên nó phải lấy người ta. Cũng mới đây thôi, 2 tháng hơn. Trước khi cưới, nó có kể hết cho cô về cháu. Nó còn nói muốn đỗ đại học sư phạm, xuống Hà Nội học để được gần cháu. Nó bảo từ hồi bé nó đã thích cháu, nhưng từ tết năm đó đến giờ, nó càng không quên được cháu. Nó mong cô không nghe điện thoại của cháu, để cháu lãng quên nó. Không ngờ chiều nay cô thấy cháu nhắn đang ở đây rồi. Thôi thì cũng giải thích cho cháu một tiếng. Hai đứa có duyên mà không có phận…

Cô vừa nói, nước mắt cô cứ lã chã rơi. Chú cũng không nhịn được, 2 tay bưng mặt tu tu khóc. Thằng Thắng cũng đi ra ngoài không thấy đâu. Tâm ngồi bần thần, trái tim nó cảm thấy đau đớn quá. Nó ở ngoài đó vui vẻ, hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Trong khi An vẫn nghĩ nó chỉ có mình An. An cố đợi nó đến khi không thể đợi được nữa.

Nó đôi lần muốn hỏi chỗ của An, nhưng lời định cất lên lại nuốt lại. Tâm ngồi đó không để ý cô đã xuống dọn cơm lên. Bữa cơm đạm bạc chỉ có đĩa rau rừng nó không biết tên, bát nước chấm, đĩa trứng tráng và 2 con cá nhỏ. Thằng Thắng đi đâu không về ăn cơm. Cô bảo mặc kệ nó. Cô và chú tiếp thức ăn nhưng nó ăn có một bát rồi xin phép. Nó bảo khi đến đây vừa ăn gói xôi, giờ cũng không muốn ăn. Không ai ép nó cả, có lẽ mọi người đều biết nó không muốn ăn.

Trời đã khuya, Tâm nằm thao thức trên giường. Cô và chú đã ngủ rồi. Nó đang nằm trên giường cũ của An. Giường đây nhưng không còn hơi của An nữa. Cái mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng nó đã từng hít lấy hít để. Tâm lặng lẽ lấy trong balo và ví ra, gom được 5 triệu. Nó viết vài dòng cho cô chú, rồi để ra bàn phòng khách. Nhà nghèo cửa chỉ cần chốt, nó rón rén mở cái cửa, rồi đi ra ngoài. Trời vẫn tối đen như mực. Tâm bật đen pin điện thoại lên, nó định đi bộ đi đến trung tâm xã đợi xe ôm rồi đi về.

– Anh Tâm. Anh định đi đấy à.

– Thắng à. Em làm gì đấy, không ngủ à.

– Em ngủ ngoài này cho mát. Anh đi giờ à. Sao không để sáng mới đi.

– Ừ, anh chả ngủ được. Anh định đi cho nó khoan khoái, cũng gần 3h rồi.

– Giờ anh đi không được đâu. Đi qua rẫy nhà ai là chó nhà ấy sủa inh lên, người ta tưởng anh là trộm đấy. Thôi, để em đưa anh đi.

Vậy là thằng Thắng đi cùng Tâm qua quãng đường 8 – 9km trong bóng đêm. Nó chả cần đèn cũng đi như bình thường. Tâm và nó trúc trắc nói chuyện trong đêm. Gia đình gặp biến cố, đã biến nó từ một thằng nhóc trẻ trâu năm nào, thành một người lầm lì, ít nói.

– Đến rồi anh ạ. Nhưng xe đỗ ở đằng kia cơ. Chỗ này tí nữa có hàng xôi nóng. Anh mua ăn đỡ đói.

– Cảm ơn em. Giờ em về chắc trời cũng sáng nhỉ.

– Vâng, mà chắc em tạt qua nhà đứa bạn gần đây đã. Chắc nó cũng sắp dậy đi đá bóng rồi. Mà…

– Sao em?

– Đây, đây là ảnh chị em chụp trước khi cưới. Anh cầm lấy. Còn đây là cuốn sổ tay của chị. Trước khi cưới chị định đem đốt, mà sau lại chôn ở dưới gốc cây. Em nhìn thấy nên đào lên.

– Anh… cảm ơn em. Vậy thì em lấy đâu ra ảnh nữa.

– Thiếu gì anh, nhà còn mấy cái. Mà còn phim, đi in ra được mà. Ở đây đi in ảnh hơi xa, nhưng vẫn có.

– Vậy anh cảm ơn.

Thằng Thắng vẫy vẫy tay rồi bỏ đi. Tâm đứng đực ra đó, tay cầm cái ảnh và cuốn sổ tay của An. Một lúc sau hàng xôi dọn ra, nó mới sực tỉnh. Ăn gói xôi nóng, nó mới cảm giác thấy đói. Ăn xong một lúc thì xe cũng đến. Tâm lên xe về Đà Nẵng. Nó ngồi lên xe, nhìn chăm chăm bức ảnh An. An đang đứng té nước bên dòng suối, bên cạnh là mấy người bạn gái.

Trông nàng thật vui, vẫn như năm nào. Tâm thấy nhói trong tim mình. Không biết thì thôi, coi như là tình khờ dại tuổi mới lớn. Nhưng biết hóa ra An nghĩ về nó sâu sắc lắm, quan trọng lắm, nó thấy đau quá. Những dòng chữ trong cuôn sổ tay, đôi chỗ bị nhòe, có trang được ướp hoa khô. An viết về nó, mỗi lần nó và An nói chuyện hay nhắn tin nàng đều viết vào sổ tay. An ngây thơ quá, khờ dại quá, trái tim nàng cứ thế hướng về nó. Tâm đọc vài trang mà mắt nó cứ nhòa đi. Nó vội gập sổ tay lại không dám đọc nữa. Tâm cứ miên man trong sự hối hận và có lỗi với An, mãi khi xe về đến Đà Nẵng.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyệnThằng Tâm – Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Đụ chị gái, Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Làm tình tay ba, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện Sec, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật19-01-2023 02:09:07
Truyện ngẫu nhiên
Mẹ và con (Update phần 16)
Tình yêu ai bán mà mua (Update phần 10)